NĂM SỬU NÓI CHUYỆN HỒ (ditmehochiminh ditmenongducmanh ditmenguyentandung ditmenguyenminhtriet)

Năm Sữu Nói Chuyện HồVinhThitHeo trót sinh ra sau ngày ” phỏng dái”
Và lớn lên khi đất nước điêu tàn
Thế cho nên cuộc đời. vất vả điêu linh
Mẹ bị bắt, cha đi tù Cải Tạo

VinhThitHeo, đi qua đồng khô cỏ cháy
Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn
Đường chiều về leo lét ánh tà buông
Bụng tao đói, mà trời thời sắp tối !

Sáng đi cày bụng tao còn thấy đói !!!
Đảng bắt tao phải kính yêu “bác” Hồ
Tao hỏi: – bác là thằng con cặc mô ?
Đảng bảo:-“Nhờ có bác, đảng ta ‘CHIẾN THẮNG ‘ !”

Tao đếch hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
Nhưng trong lòng thắc mắc mãi không thôi
“CHIẾN THẮNG” con cặc gì ? Sao khổ qúa đời tao,
Nhà tao nó cướp, và tao bị ép đi vùng kinh tế
…….

TA VỀ TA TẮM AO TA NƯỚC AO CÁ BÁC THÚI THA ĐỜI ĐỜI (ditmehochiminh ditmenongducmanh ditmenguyentandung ditmenguyenminhtriet)

TA VỀ TA TẮM AO TA, NƯỚC AO CÁ BÁC, THÚI THA ĐỜI ĐỜI

TRƯƠNG MINH HÒA

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, làn sóng người Việt từ Bắc chí Nam ồ ạt bỏ nước ra đi tìm tự do, mục tiêu đến là vùng đất hứa ở các nước dân chủ, bị những kẻ cầm quyền có đồng phục” thời thượng” nón cối dép râu khinh bỉ bằng câu nói trên đầu môi, được súng Ak, Mã tấu, dao găm hổ trợ:” bọn đế quốc tư bản phản động” và đương nhiên là được” những người đi làm Kách Mệnh, cách miết, vùng lên để giết người cướp của” lên án là:” Chạy theo đế quốc Mỹ, đi tìm bơ thừa sửa cặn” và cái mũ” phản quốc, phản động, phản cách mạng…. kèm theo” nhằm ngăn chận không cho làm sóng tỵ nạn bỏ nước ra đi, mà theo” tình huống” ấy, sau ngày đất nước hoàn toàn bị lọt vào tay giặc Cộng, thì” nếu dây cột đèn có chân, cũng phải đội nón ra đi, giả từ chế độ tam độc” độc tài-độc ác-thâm độc”, khi cách mạng thành công, biến nhà tù thường thành nhà kiên giam, trường học thành” trường cải tạo”, xã hội chủ nghĩa là” ngục tù bao la” và chính sách” khoan dùi” trước nhốt, sau giam, vẫn trước sau như một, dù sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chủ trương” giết sạch, nhốt sạch, cướp sạch” không bao giờ thay đổi.

Tuy nhiên, dù có tù đày, giết hại, khủng bố, nhưng không ngăn được những người đi tìm tự do, thời” cao trào cách mạng, cách miệng, cách vàng, cách bạc…” có gã thủ tướng Phạm Văn Đồng, là người có” cặp môi đẹp nhất nước Việt” được tặng danh hiệu” Đồng Vẩu” đã lên án, dùng lối văn hóa tiếng Việt trong sáng:” bọn đĩ điếm du côn”. Nhưng cũng nhờ bọn” đĩ điếm du côn” nầy là sau 1980, tên thành ủy thành Hồ, là hung thần miền Nam, kiêm luôn” quan thái giám chưa thiến của chủ địt Hồ Chí Minh” chuyên kiếm gái đẹp miền Nam cống Hồ miền Bắc, sau 1975 được biết với cái tên là Sáu Dân, tức là Võ Văn Kiệt, đã đệ nạp số vàng trị giá 115 triệu Mỹ Kim, là do” bọn đĩ đếm du côn đăng ký bán chính thức”, chưa kể đến vô số vàng lọt vào tay” đỉnh cao trí tệ nòi người” từ cán ngố, cán ngáo, trung cấp, cao cấp và cán dốt hạ tầng cơ sở, công an, du kích, biên phòng, những người có dây dưa rể má đến các tổ chức vượt biển có quan hệ tới” gia đình cách mạng”….nhưng cũng chính những các” miệng thần thánh” lếu láo như” cuộc kháng chiến thần thánh” ấy, sau khi nhìn thấy” bơ thừa sửa cạn” bổ dưỡng hơn cái mà thủ tướng không người lái Phạm Văn Đồng, kiêm nhà” dinh dưỡng học tài ba lổi lạc HẬU” chỉ dẫn dân chúng vào năm 1978:” Một ký rau muống bổ bằng một ký thịt bò” nhưng cán bộ chỉ thích ăn thịt bò và dân chỉ có” chế độ” ăn rau muống, và nhất là số tiền” phản động Đô La Mỹ” có câu” The God We Trust” cứ ào ạt đổ về từ” bọn phản động” không ngừng nghỉ, làm thay đổi toàn bộ những nhà” làm tư tưởng Nhớn trong đầu óc Khỉ” ở động Bắc Bộ Phủ, nên sau nầy, nhờ chất bơ trơn tru, sửa uống vào mát cổ nên những kẻ hôm qua chửi bới, nay đành phải đổi giọng:” khúc ruột nghìn dậm nối liền”. Không phải đám con cháu” dã nhân, khỉ, vượn…KHÔNG ĐUÔI” biết thương yêu bất cứ ai, ngay cả chung bầy khỉ” đảng Cộng Sản” cũng thanh toán, giết nhau chí chóe để tranh giành quyền lực. Nhưng vì có ĐÔ LA thì tìm được ĐỒ LẠ, đồng đô la Mỹ có sức mạnh” vô địch” chứ không phải là” chủ nghĩa Marx Lenin vô địch, bách chiến, muôn năm” như những lời tuyên truyền của bộ máy truyền thông quốc doanh.

” Đồng đô la làm nên tất cả.

Với túi tiền, đĩ điếm biến hiền lương”.

Tục ngữ Việt Nam có câu:” cười người hôm trước, hôm sau người cười”, mới ngày nào là” đĩ điếm du côn” nhưng sau nầy,” thằng điếm thúi, con đĩ chó” nào bon chen đi xuất ngoại, cố gắng cho” mầm gióng đỏ” là tài sản quí báu” trăm năm trồng người” của Hồ Chí Rận, làm sao đi du học, đậu được những văn bằng đại học của các nước, với tiêu chuẩn:” càng phản động, càng có chất lượng cao”, nên ĐẾ QUỐC Mỹ chính là vùng ĐẤT QUẾ mà những” đỉnh cao trí tệ loài người” nhắm tới. Lũ chó nào muốn cho” lũ chó con” sau khi du học, kiếm chuyện ở lại luôn, theo diện di dân và phải” năn nỉ” con cháu của” bọn đĩ điếm du côn” cưới, có khi phải trả tiền, đúng là” kiến ăn cá, cá ăn kiến” quả báo nhản tiền. Lũ chó cha, chó mẹ….từ trong” hang Bắc Bộ Phủ” cứ thi đua gã con, kết sui gia với” bọn phản động nước ngoài” như con đại tướng có thành tích” bợ L…” phụ nữ lừng danh miền Bắc suốt mấy mươi năm là Võ Nguyên Giáp, có con trở thành công dân đế quốc Mỹ” phản động” và mới đây, gã thủ tướng” Không người lái” Dũng Xà Mâu cũng dám đem” con gái cưng, tốt nghiệp đạo học” để cho con của một Việt kiều phản động nước ngoài, dùng cây dùi bằng thịt là vũ khí ta mang đâu có phải là tên lửa,” ĐÂM” nhanh, đâm mạnh, đâm dai… lút cán vào tận hang Pác Pó, mà còn mở tiệc” ăn mừng” tưng bừng, có báo đăng.

Một điều không ai chối cải là, cái ” khúc ruột nghìn dậm nối liền” chỉ là đầu môi chót lưỡi để” thu tiền, thu tiền, đại thu tiền-móc túi, móc túi, đại móc túi” được hổ trợ đắc lực của đám” ăn cơm tự do, đội mo Cộng Sản” với những bài ca con cá sống vì nước, như sư, sư giả về nguồn sống nhờ tiền cúng dường, đánh động tình yêu quê hương để mời gọi gởi tiền về càng nhiều càng tốt cho đảng, nhất là mang mặt về nộp từ phi trường cho đám Hải quan đến các bộ địa phương nơi tạm trú, dưới dạng Tam Du:” Du lịch-Du Dâm-Du Hý”, làm mang tiếng những người vì hoàn cảnh trở về quê vì hoàn cảnh” Tỵ nạn qui đảng” như ” Từ Thứ Qui Tào” trong Tam Quốc.

“Ta về chơi gái nước ta.

Dù lây lan bịnh, gái nhà RẺ hơn”

Khi mà” bọn đĩ điếm du côn” trở thành” tư bản” thì những đầu óc khỉ muốn lấy hết, cũng theo lối cũ” không lao động mà vinh quang”, cố gắng” thu thuế” gián tiếp, tận tình móc túi bằng nhiều hình thức: từ thiện, tôn giáo, tình yêu quê hương, thương nghiệp ở nước ngoài có dính dáng tới đảng….

Cái” mục đích yêu cầu thời thượng” ấy, nên chiêu bài” hòa hợp hòa giải theo định hướng xã hội chủ nghĩa” được tung ra và cũng bị thất bại ngay. Thế là đảng đành phải nhờ tay sai gián điệp nằm vùng, thành phần đón gió, những người tỵ nạn đã trở thành” Việt kiều Tam Du” ca dùm, là những cái loa rỉ rả, tuyên truyền xám, qua hình thức mạn đàm, rỉ tai, văn công, nghệ thuật (đám thợ vẻ)….những tiếng ca” quê hương là chùm khế ngọt” nhưng ai cũng biết là bị con sâu Cộng Sản, có bí số HCM đụt khoét, làm ung thối từ lâu, không thể” thưởng thức vị ngon, ngọt” mà ăn vào bị nhiểm độc, ung thư…tình yêu quê hương bị khai thác triệt để với” cây đa đầu làng, bến đò xưa…” những những” hồi chuông xa xa vọng về từ” khắp nơi trên địa cầu” tại các cường quốc đương đại, để vơ vét:

“Mang về tiền Đô La.

Làm giàu cho đảng quỷ ma.

Là bọn dâng đất ông cha.

Cho bọn bành trướng China.

Tội nầy trời không dung đất không tha.”

Trong số những nghề làm ăn, thì gần đây cái dịch vụ làm ăn phát đạt và có tầm vóc” giao lưu văn hóa” hai chiều, hai bên đều có lợi, được núp dưới bình phong quê hương, lòng” tự hèo dân tộc”, điển hình là cái công ty mang tên VIỄN LIÊN VIỆT NAM do Hồ Văn Sinh (xin xem TinParis chú thích ở cuối bài ) làm” Phờ-Ré-Si Đần” (President), quảng cáo ở hải ngoại, bên trên tấm hình của” chủ tịt” công ty” niên lạc” bằng NỜI mà thu tiền như nước từ” bọn phản động nước ngoài” có hai câu rất ư là tình tự dân tộc:

” Ta về ta tắm ai ta.

Dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn”.

Nói cụ thể rằng:

“Ta tìm mua thẻ phôn- ca. ( phone card).

Dù sao đi nữa, thẻ nhà vẫn hơn”.

Và bên dưới bức ảnh tươi như bông hoa” mười giờ” hay đóa hồng gai Dỏm, giả của Hồ Văn Sinh là” nời” quảng cáo hấp dẫn:” Phục vụ đồng hương trên toàn nước Mỹ và gọi đi trên khắp thế giới”. Nói mà không sợ trật là từ lâu nay, cụm từ” PHỤC VỤ ĐỒNG HƯƠNG, ĐỒNG BÀO..” là câu” thần chú” trên đầu môi chót lưỡi của bọn con buôn, nhất là những thương nghiệp, dịch vụ có dính dáng tới các cơ sở buôn bán Việt Nam, nên tay Phờ Ré Si-Đần Hồ Văn Sinh cũng phải dùng” lá bùa, thần chú buôn bán” để dán lên các” thông báo, quảng cáo thương mai” mà thu hút khách hàng, kèm theo câu:” có thể lệ và điều kiện áp dụng”, nhưng thật ra thì Hồ Văn Sinh lập công ty để” phục vụ túi tiền” cá nhân, nhóm người, trong đó có cả” châm” thêm hầu bao của các công ty do nhà nước làm chủ ( công ty viễn thông Việt Nam là do đảng, nhà nước làm chủ). Có thể nói là cái vụ làm ăn, lấy tiền bằng tiếng nói là dịch vụ đang trên đà” tăng trưởng” song hành với” đà tăng trưởng kinh tế bong bóng tại Việt Nam và trung Cộng” qua công thức DỊ MÔ:” lấy kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, thì nay các công ty thẻ điện thoại do người tỵ nạn cũng:” lấy danh nghĩa: dịch vụ phục vụ đồng hương, theo định hướng các công ty viễn thông quốc doanh trong nước” mới hoạt động; ai cũng biết muốn làm ăn có dính với” đồng bào trong nước” qua sự” hợp tác, hợp đồng” mới có” khúc dây điện thoại nghìn dậm dính liền” như” khúc ruột nghìn dậm nối liền”… thì các công ty thẻ điện thoại nào hoạt động ở hải ngoại đều phải có” mối quen hệ HỮU CƠ” với các công ty viễn thông” made in Việt Cộng” thì mới được hành thông, đó là cái lối làm việc đúng như tinh thần” lao tư lưỡng lợi” nhịp nhàng trong ngoài, như mối” tình hữu nghị Việt-Trung đời đời bền vững, như răng với môi”; nay các công ty thẻ điện thoại cùng với công ty quốc doanh” túi đầy, tiền đớp” bền lắm đấy!

Nói một cách hơi chuyên môn về kinh tế thì: các công ty thẻ điện thoại nước ngoài do người tỵ nạn hoạt động, chỉ là chi nhánh của công ty viễn thông của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam….tức là ngay trong hậu phương của người tỵ nạn, đã có sẵn” XƯỞNG NÓI” núp dưới chiêu bài” phục vụ đồng hương”. Đó là những người” biết thời biết thế, móc nói làm ăn” thời nào cũng có, thì dể trở thành gian thương, nhưng cũng đưa đến lợi nhuận không ngờ:

“Tiền vô như nước sông Đà.

Tiền ra nhỏ giọt như cà phê phin”

Đây là mới làm ăn” cơ bản” theo đúng như chủ trương của Hồ Chí Mén và đảng ăn cướp Cộng Sản Việt Nam:” cách mạng đi từ không đến có” với câu mị dân” cách mạng vùng lên để đổi đời”, thì ngày nay:” thương nghiệp vùng lên để lấy tiền”. Các công ty thẻ điện thoại ngoại quốc thì làm ăn đàng hoàng, nhưng coi chừng các công ty thẻ điện thoại” gốc tỵ nạn”, đó là cái qui luật tất yếu:” hể cái gì có dính tới Việt Cộng là nên hết sức đề cao cảnh giác, trước những âm mưu diễn biến hòa bình của các thế lực…móc túi” nhan nhản trong các cộng đồng tỵ nạn. Điển hình là cái công ty thẻ điện thoại PHỞ PHONE CARD, được quảng cáo rộng rải trên hệ thống đài phét thanh SBS, lời quảng cáo thật hấp dẫn, nhưng khi mua về thì mới bật ngữa:

“Rằng hay thì thật là hay.

Mua về mới biết thứ nầy dỏm ghê”.

Mua thẻ 10 Úc Kim, được quảng cáo nói hàng trăm phút, nhưng khi nói chỉ có nói chưa đầy 20 phút là số tiền bị” nuốt” gần phân nửa, và đang nói ngon trớn, thì công ty tự động” cắt” ngang” không người lái” mà không có lời” tạ từ trong phôn”, đoạn người gọi phải làm lại từ đầu, với số mật mã, để công ty vớt thêm tiền” nối đường dây”, thế mới là sáng tạo nhưng làm” bực mình” người sử dụng, nhất là phải bấm lại số mật mã, làm thủ tục nối đường dây. Tốn tiền mà nói được thì người mua cũng tạm chấp nhận, nhưng mua thẻ, nói không được, bị cúp nữa chừng thì có ai hài lòng” vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi” bao giờ?. Ngoài ra, đường dây ù ù như” ngồi trực thăng nói chuyện liên lạc bằng máy PR-C25″ của lính VNCH trong lúc đang hành quân” diệt Cộng cứu nước, bảo quốc an dân”, thỉnh thoảng có giọng của một phụ nữ, hình như là của cô Ngọc Hân” thân thương” rót vào bảo phải” châm thêm tiền”….thử hỏi, mỗi người bị vớt đẹp 10 Úc Kim, hàng ngày không biết có bao nhiêu bị mua thẻ điện thoại Phở, mà tức khi biết:

” Quảng cáo rất nhiều mà nói chẳng bao nhiêu.

Khi công ty điện thoại vẫn ăn gian từng phút”.

Trước lối làm ăn mánh mun có” khoa học kỷ thuật” và trình độ” nhận thức cao” nầy, nếu có khiếu nại theo tinh thần của nước tự do như ở Úc, như các bộ Trade affairs, người bị lừa, liên lạc với cơ quan:” Telecommunications Industry Ombudsman” ( T.I.O) thì được họ trả lời là:” công ty thẻ điện thoại nầy không đăng bạ nên họ không có thẩm quyền giải quyết và chế tài”.

Như vậy, đây là những công ty thẻ điện thoại” lậu trong hợp pháp” và cứ thế mà làm ăn, ai nói được thì tốt, bằng không ráng chịu, biết khiếu nại ai?. Các công ty thẻ điện thoại kiểu nầy được quảng cáo trên đài phát thanh SBS, là cơ quan truyền thông” phi chính trị” do chính nguyên tổng giám đốc Lưu Tường Quang xác nhận lập trường khi còn tại chức, nên hổng dám phổ biến các thông báo của cộng đồng người Việt Tự Do, kêu gọi đồng bào bày tỏ” lập trường chính trị, theo tinh thần dân chủ” mà hiến pháp Úc qui định và đi biểu tình có xin phép cảnh sát đàng hoàng, chớ hổng phải” biểu tình Lậu”, hình như những người tỵ nạn Cộng Sản làm việc” có lương hậu” từ tiền đống thuế dân Úc, trong đó có người” Úc gốc Việt” cũng sợ làm tổn hại đến” tình hữu nghị Úc-Việt đời đời bền vững như đô la Úc với viện trợ hàng năm móc túi đến gần 100 triệu Úc Kim..” nên các người từng bỏ nước ra đi tìm tự do, nay là công chức Úc:

” Cũng đành nhắm mắt đưa chân.

Thử xem Việt Cộng tung hoành đến đâu?”

Thay vào đó là đài phát thanh có thói quen và cũng là” mặt mạnh” quảng cáo cho những: bửa cơm chay, mặn gây quỷ, thông báo chùa là nhiều nhất, ở Úc có tới gần 70 ngôi chùa, nếu mỗi chùa chỉ cần gởi THÔNG BẠCH, quảng cáo, từ thiện, vía, rằm….với thời lượng là 1 phút, thì đài không đủ thời giờ để giúp chùa trong” thông tin hướng dẫn và quảng cáo thương mại” trong một buổi phát thanh. Đài SBS được thành lập do công ngài luật sư Lưu Tường Quang từ 1991, là tổng giám đốc ( nay đã về hưu non, không biết lý do gì), lúc Ngọc Hân còn là trưởng đài SBS ở Sydney, thì đã quảng cáo cho cái gọi là” Văn Hóa Ẩm Thực” với tên gọi” GÁNH HÀNG RONG” (ăn uống cá nhân, bán hàng….chắc là sinh hoạt của cộng đồng? Quan trọng hơn các thông báo mời những người tỵ nạn đến nơi nào đó, để bày tỏ lập trường chính trị), do một người từng tốt nghiệp trường văn công trong nước là Trần Văn Mẫn, theo nguồn tin cho biết là gã nầy sang Úc qua diện bảo lãnh hôn phối, xông xáo hoạt động và từng được Ngọc Hân dành thời giờ đặc biệt phỏng vấn ( nghe đâu, gánh hàng rong kỵ cờ vàng như tà ma kỵ thánh giám tượng Phật) và có Lưu Tường Quang, tổng giám đốc hệ thống SBS Radio đến tham dự với tư cách” khách danh dự” ( nghe nói có lên phát biểu?).

Đài phát thanh SBS do Ngọc Hân trước đây cũng từng phỏng vấn” họa sĩ trẻ” tên là LA THẢO NHI, quảng bá như là” tài năng trẻ xuất sắc về VẼ” làm” vẻ vang dân Việt”. Nhưng họa sĩ trẻ họ La cũng góp mặt với cuộc” tấn kích” gồm 50 văn công từ Việt Nam, tuyên truyền tại Casino, mở đợt tấn công đúng ngày thành lập đảng siêu cướp Việt Cộng 3 tháng 2 năm 2009, kết hợp với nhóm khuynh tả Úc mang tên” Casuala Power House” với cuộc triển lãm mang tên” Nam-Bang”. Được biết tổ chức Casual Power House từng ủng hộ cho các cuộc triển lãm:-Vietnam Voices 2000-Gánh Hàng Rong-Phở Chó ( vẽ hình con chó, lá cờ Vàng ba sọc đỏ được đặt ngay đuôi chó, gây phẩn nộ nhiều nơi có người Việt định cư). Nếu ban triển lãm phở chó vẽ hình” Hồ Chí Minh” dưới cái đuôi chó và bên trên có” một thêm một bải cứt” thì coi như là hiểu được” hành trình đi tìm tự do của cha mẹ” chúng mầy. Một điểm chắc chắn là: dù có vẽ bất cứ thứ gì, hể có là cờ vàng ba sọc đỏ, cũng không bao giờ cái nhóm” phở chó” được phép mở phòng triển lãm ở Việt Nam. Đây là nhóm triển lãm:” khôn nhà dại chợ” lợi dụng sinh hoạt dân chủ để” đội mo Cộng Sản”. Vậy mà người của nhóm than phiền là: người Việt tỵ nạn, cộng đồng bóp chết sinh hoạt dân chủ, khắt khe..”. Có phải là lũ trẻ” mất dại” nầy đã ăn phải cháo lú, cứt chó, cứt Vẹm mà trở thành” ấu trĩ, thờ ơ, u tối..”.

” Thiên tài” cũng là” Thiên Tai” La Thảo Nhi với bức tranh mang tên” The Vietnam war” gây nhiều ấn tượng tuyên truyền, lợi dụng bằng nghệ thuật tạo hình, nhằm lên án cuộc chiến Việt Nam và quân lực VNCH, đồng minh….là bị chụp mũ, xuyên tạc. Theo mụ Bội Trân, đại diện cho ban tổ chức giải thích và binh vực cho bức tranh” rặc mùi phản chiến” binh vực cho bọn” khủng bố” Việt Cộng. Được biết mụ Bội Trân là cán bộ văn hóa vận thứ gộc của Việt Cộng núp dưới bình phong nghệ thuật” tạo hình” ( tranh vẽ, nhíp ảnh).

Bội Trân xâm nhập từ lâu, len lõi vào tận” ban chấp hành” Cộng Đồng Người Việt Tự Do, thời Bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến, cũng qua cửa ngõ” người trẻ” là LÊ QUỐC CƯỜNG, nhân viên cộng đồng, nhưng sau đó bị phản ứng mạnh trên báo chí ( nhất là tờ Saigon Times) với diễn đàn đọc giả…nhưng sau cùng, không biết lý do gì mà ban chấp hành cộng đồng của bác sĩ Tiến lại” nhận chìm xuống”, thời gian qua hàng chục năm, đủ để cho” văn công nằm vùng” chuẩn bị, đủ mạnh, mở những trận tấn kích trong tương lai và nay đúng là” di họa Đông Ngô”; nếu lúc đó bác sĩ Tiến muốn” Tiến nhanh, sâu, mạnh” để triệt hạ đám thế hệ” hạt giống quốc gia bị ma Cộng Sản nhiễm độc” thì tình hình chắc là có khác hơn bây giờ. ( xin nói thêm là ở Úc Châu, nhiều các tổ chức cộng đồng chịu ảnh hưởng của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh trước đây và ngày nay ảnh hưởng Việt Tân vẫn còn đây, dù chia hai cánh, như ở Queensland do bác sĩ Bùi Trọng Cường, chủ tịch cộng đồng là Việt Tân). Đặc biệt là có bức tranh mang tựa đề” Uncle Hồ” của Hạnh Ngô, với lối ghép 36 ảnh chụp của tên quốc tặc Hồ Chí Minh” dạy đĩ”, từng giải phóng nhiều thiếu nữ, nhi đồng nhớn thành” đàn bà” chỉ sau khi gặp mặt Hồ là bị mất trinh; nếu 36 bức ảnh nầy được Hạnh Ngô kèm theo luôn ở mỗi tấm là tấm hình nghệ thuật làm tình, phổ biến và mà giới bẻ hoa bắt bướn gọi là hình” chơi bời” 36 kiểu, thi mới lột tả hết ý nghĩa về cuộc đời thật của chủ địt Hồ Chí Minh” thần tượng” của đám nầy, chớ trình bày nghệ thuật như vậy là còn thiếu, chỉ có phân nửa thôi, tức là chưa đạt tới đỉnh cao nghệ thuật. Bảo đảm, khi ghép những hình” nghệ thuật làm tình 36 kiểu” dưới mỗi hình của Hồ Chí Minh” dạy đĩ” là có nhiều người Việt, ngoại quốc đến” tham quan” phòng triển lãm, khỏi cần phải quảng cáo mất công:

“Đêm qua em mơ em gặp bác Hồ.

Cu bác sừng, dái Bác đong đưa.

Em hốt hoảng, toan dông nơi khác.

Bác trả lời: cấy giống đỏ cho con.”

( Câu chuyện của cô gái tên Huỳnh Thị Thanh Xuân, năm 1964, lúc mới 15 tuổi, được cha mẹ theo đảng, cho ra Bắc để gặp Bác, nào ngờ bị bác” cấy hạt gióng đỏ cho miền Nam nên bị mất trinh từ khi gặp bác, vở mộng” hôm qua em mơ gặp bác Hồ, nên từ đó, nhiều cháu ngoan Bác Hồ đi tìm được bài ca” làm sau giết được người trong mộng. Nếu các” cháu gái ngoan ghẻ, cháu giá nuôi của Bác Hồ” như đám V.A.AL.A, Phở Chó….lúc thời Bác còn sống, sau khi triển lãm xong là được bác Hồ mời vào phòng riêng để” cấy hạt gióng đỏ” vào hang Pác Pó, là tởn tới già, hoảng cha nhé!)

Tác phẩm ” Uncle Hồ” của đám triển lãm thuộc” con cháu tỵ nạn quốc gia, thờ ma Cộng Sản” với Hạnh Ngô, chắc chắn là thứ nghệ thuật tạo hình” văn công tải đảng”, ai cũng biết bên trong có bàn tay lông lá, biến những người trẻ như V.A.A.L.A, Phở Chó, Vietnam voices….thà nh” thợ vẽ: chớ nào phải” họa sĩ”. Vì họa sĩ là cảm tác bằng tâm hồn để làm nên những tác phẩm, nhưng” thợ vẽ” làm theo đơn đặt hàng của khách, như những” thợ vẽ” chân dung người quá cố, thì lần nầy đám” thợ vẽ” học ở các trường mỹ thuật hải ngoại, nhận đơn đặt hàng của đảng Cộng Sản để thực hiện chân dung của tên ác quỷ, phản dân, hại nước, đại dâm tặc Hồ Chí Minh.

Nếu” họa sỡi” Hạnh Ngô chụp bức tranh tựa là” September-Eleven” có hình của Osama Bin Laden, bên cạnh tòa nhà Trung Tâm Thương Mại ở New York, đoạn đem triển làm, là có báo chí, truyền hình tới phỏng vấn và kèm theo lời phản đối, bảo đảm phòng triển lãm” dẹp tiệm sớm” như Bill Hanson dep vụ tranh lỏa thể của một em gái vị thành niên. Osama Bi Laden là thủ phạm giết gần 4 ngàn người, vụ 11 tháng 9 năm 2001, còn Hồ Chí Minh, là” UNCLE HỒ” của đám” trù cha, hại mẹ, lừa thầy phản bạn nầy” thật là quá quắc, lố bịt. Uncle Hồ của chúng mầy đã là” lãnh tụ khủng bố” từ 1945, là thủ phạm giết hàng chục triệu người, sơ sơ cuộc cải cách ruộng đất miền Bắc, giết đến hơn 200 ngàn người; uncle Hồ còn cho phép cán bô Trung Cộng sang” tham quan và chỉ đạo”, uncle Hồ cho phép cán bộ cố vấn Trung Cộng tha hồ mà hiếp dâm những bé gái dưới 15 tuổi, con cháu” địa chủ, trí thức, giết bỏ nếu chống cự; nếu tụi bây ở miền Bắc, thời đó, bị lũ Tàu Cộng hiếp dâm và giết chết luôn nếu không” nhất trí” làm theo những mục đích yêu cầu của bọn ác ôn nầy. Hồ Chí Minh gây tội hơn Osama Bin Laden rất nhiều, đáng bực” thầy khủng bố” của Osma, vậy mà Hạnh Ngô lại” tôn vinh” như thiên thần, qua cái gọi là” nghệ thuật”. Đám ăn cám xú nầy chắc là bị ảnh hưởng của đám du sinh” gần mực thì đen” nên mới phản lại cha mẹ, ông bà, tổ tông, dân tộc….nhưng đó cũng là lối:” ta về ta tắm ao ta, theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, nên những kẻ” về nguồn” trở thành công cụ” phục vụ đảng cướp Việt Cộng” chớ nào” phục vụ nghệ thuật”.

Mấy tay” thợ vẽ” nâng bi, bợ dái,” ăn cứt Việt Cộng” núp dưới danh xưng” nghệ thuật” nầy hảy nhìn cái gương của gã mà trước đây gọi là” họa sĩ” miền Nam thời trước tên Châu, đó là một trong 3 họa sĩ lừng danh miền Nam là: Diệp Minh Châu, Huỳnh Văn Gấm và Nguyễn Văn Mười. Còn miền Bắc có Tô Ngọc Văn, Sĩ Ngọc, Nguyễn Văn Thiện, Lưu Công Nhân…tất cả đều tham gia cái gọi là” kháng chiến đánh Tây” và sau nầy trở thành” thợ vẽ” với” nghiệp chuyên” là vẽ chân dung cho tên Hồ Chí Minh, với những đường nét” chấm phá” theo đơn đặt hàng” là lịnh của đảng, để biến tên” ác ôn, quỷ vương” thành” thiên thần” hay là thần tượng, là nghệ thuật tạo hình, thuộc dạng tuyên truyền hữu hiệu, dễ gây ấn tượng cho mọi giới, nhất là” nhi đồng”.

Trong hàng ngũ Cộng Sản, giới họa sĩ được đảng” biên chế” thành thợ vẽ, chuyên môn vẽ tranh cho Hồ, đảng, tuyên truyền, nên được đảng cho miễn nhiều công tác lao động, là công cụ đắc lực đánh bóng lãnh tụ và chế độ. Riêng họa sĩ Diệp Minh Châu, vì mù quáng mà thành” thợ vẽ” ngay tại miền Nam, ngày 2 tháng 9 năm 1947, nơi vùng Đồng Tháp Mười, trong buổi lễ, Châu biểu diễn bằng cách cắt tay chảy máu, rồi dùng máu làm mực vẽ trên miếng vải trắng, làm nên bức tranh” Hồ Chí Minh” trước sự thán phục tài năng hội họa. Sau 1954, Châu tập kết ra bắc, hắn có mang theo” tác phẩm nghệ thuật” nầy, đoạn mang” dâng cho thằng già Hồ” để lập công; nhưng nào ngờ, Hồ mang vào phòng triển lãm và cho là:” bức tranh nầy do một DU KÍCH HỌA SĨ vẽ trong lúc bị thương, sau khi đánh với Mỹ, Ngụy; du kích vẽ tranh bác Hồ trong lúc đang chờ y tá đến cứu cấp..”. Do đó, những” họa sĩ” như ban V.A.AL.A, Phở Chó, Vietnam voices 2000….sau khi ra trường, đã trở thành” thợ vẽ” sau khi chỉ” kinh qua thời kỳ quá độ” sau cuộc triển lãm cờ đỏ sao vàng, chân dung tên đại ác ôn Hồ Chí Minh; nên nhớ là ở các nước dân chủ, hổng có chuyện” tâng bốc lãnh tụ” nên các thợ vẽ gốc tỵ nạn nầy đã mở phòng triển lãm” lộn địa chỉ, không phục vụ đúng đối tượng”; nếu muốn vẽ, chụp hình của Hồ Chí Minh, cờ đỏ….thì nên trở về Việt Nam, xin làm việc trong ban văn hóa tư tưởng trung ương, sẽ được đảng cướp” bố trí” làm công tác, mặc sức mà” nâng bi Hồ tặc, tô son cờ máu”. Nhưng nếu có pha 9 phần cờ đỏ, hình Hồ, và chỉ 1 phần cờ vàng, cũng không được phép triển lãm nhé! Đi ở tù cải tại là chắc, tội phản động, chống lại nhà nước. Sau những màng triển lãm khiêu khích, lợi dụng nghệ thuật để tuyên truyền cho đảng cướp, tên quốc tặc Hồ Chí Minh, thì đám” thợ vẽ” đúng là đã” tìm về nguồn” như đám” sư về nguồn”, linh mọp về nguồn, Việt kiều về nguồn… như câu:

” Ta về ta tắm ao ta.

Dù Trong dù đục, ao nhà vẫn hơn”.

Tuy nhiên, đám thợ vẽ nầy đã mang lộn” ao cá bác Hồ” vào nơi mà lối” đi cầu” của du kích, Việt Cộng, là truyền thống” ỉa bậy, đái hè” của đảng cướp…vào nơi các nước dân chủ, tại các cộng đồng tỵ nạn, mà cái” cầu tiêu: ao cá Vồ Bác Hồ” đã trở thành lạc hậu, lỗi thời…so với cầu tiêu” không người lái”, không cần cá vồ mà chỉ bấm nút là tất cả” tàn dư cơ thể con người” bị” giải phóng” sạch sẽ. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, có nhiều” đỉnh cao tri tệ” từ miền Bắc vào, thấy” cái nhà cầu sạch bóng, soi mặt vào thấy” của” tàn dư Mỹ Ngụy” để lại, đã có sáng kiến mang lươn, cá trê…vào để rọng và sáng hôm sau” phát hiện” chúng” bỏ cầu tiêu” đi đâu mất.

Một số người Việt hải ngoại, sau thời gian” ăn bơ khối, sửa thùng” thì cảm thấy” rai rức” tình yêu quê hương mà bày tỏ thái độ, tùy theo hoàn cảnh và cũng” ta về ta tắm ao ta..”. Nhưng thái độ nào cũng đều” mang lợi lộc, tiền cho đảng cướp” mà nhiều người bị hại: – đám thương buôn như Nguyễn Trung Trực (ở Úc), Trịnh Vĩnh Bình ( Hòa Lan)…trở về và bị” sạt nghiệp” ở tù vì bị đánh tư sản bằng luật rừng. Nhiều người về bị vướng phải những chứng nan y như” ung thư, diêm gan các loại” do bị nhiễm độc thức ăn, sau khi trở về” tìm hương vị quê hương”, nhiều người trở thành” vô sản” sau khi trở về thăm nhà, nhiều gia đình tan nát cũng vì đảng mở cửa, lòng thay đổi: kẻ bỏ vợ cưới vợ nhí, người bỏ chồng bảo lãnh tình nhân trẻ….

” Ta về cưới vợ nước ta.

Tuổi bằng cháu chắt, vợ già bỏ luôn”.

Về nguồn, tìm hương vị quê hương, vợ nhí, chồng non…” ta về ta tắm ao ta..” Đưa đến hậu quả” nghiêm trọng” vì ao nhà ngày nay chắc chắn 100 % là đục và có chứa nhiều rác rưới, vi trùng, độc chất….chưa kể đến” cá mập, cá sấu, rắn độc…” rình rập dưới đáy ao, trong ao, khắp miệng, quang ao…mà tác hại. Một điễm quan trọng là ngày nay, dưới” chuẩn thiên đàng xã hội chủ nghĩa” tại Việt Nam, đâu còn” ao trong, ngay cả ao đục” mà tắm, giặc….như thuở trước, tất cả đều được tận dụng đưa vào sản sản, đưa cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc đến…thời kỳ tệ hơn bộ lạc. Nên cứt, nước đái, nhao người, thai nhi, đồ phế thải từ bịnh viện được coi là” tư bản cực kỳ quí báu của Hồ Chí Mén”….nên đâu còn ao mà tắm, ông Phờ Ré Si-Đần” HỒ VĂN SINH” nếu muốn tắm ở Việt Nam, thì chỉ có” AO CÁ BÁC HỒ” là nơi lý tưởng” có còn hơn không, có chồng hơn ở góa, ăn cá đỡ bị mở máu hơn ăn thịt”….mà về đó tắm, chắc chắn là” không bao giờ có được nước trong”, lúc nào cũng có” khách đủ dạng, từ già, trẻ, trai gái..” đến” tham quan” và gởi gấm” tâm sự đầy vơi” qua cửa ngõ” hậu môn” và chất nước thải” chất lượng” từ hang Pác Pó, bác Hồ đủ dạng…. Nếu Hồ Văn Sinh về tắm ao cá Bác Hồ, khi gặp lúc thi hoa hậu” hoàn vũ” năm 2008, chắc chắn là” quá đã”, đây là cơ hội nghìn năm một thuở đễ cho” chác ngoan cá Vồ” vừa đớp những” tàn dư chất lượng của các người đẹp nhất thế gian” và cũng vừa chiêm ngưỡng” HANG PÁC PÓ” của những” đệ nhất giai nhân hoàn vũ”./..

THƠ LÁI ÂM.
LẠ THAY…CỘNG ĐỒNG” LẠI THA”

Sau khi vụ văn công nghệ thuật Bội Trân xâm nhập vào cộng đồng người Việt Tự Do ở Sydney, thời bác sĩ Nguyễn Mạnh Tiến, lòi ra nhân viên cộng đồng, thuộc thế hệ 1, 5, là Lê Quốc Cường móc nối, lúc đó báo chí, nhất là tờ Saigon Times với mục diễn đàn, đăng phản ứng của đồng bào nhiều lần, nhưng tự nhiên chìm xuồng vì cộng đồng của bác sĩ Tiến không lên tiếng, bài thơ nầy đặt khá lâu, nhưng chưa đăng báo, nhân đây xin đăng lại.

NHẬP VÀO nghệ thuật NHÀO-DẬP mà.

BẬN TRÔI văn hóa, BỘI TRÂN ca..*

CỐ LÁI nghệ nhân lòi CÁI LỐ.

LỐI VẸM đưa ra, LÉM VỘI là.

NỘI GIÁN rõ ràng, ra NẠN DỐI.

CHÍ Ủ mưu mô, CHỦ Ý tà.

HOA VẮNG cộng đồng, ban VĂN HÓA**

LẠ THAY cộng đồng ấy, LẠI THA.

Ghi Chú:

* ả cán bộ tên Bội Trân, xâm nhập tận ban chấp hành cộng đồng N.S.W qua gã thanh niên thế hệ 1,5 Lê Quốc Cường.

** Ban Văn Hóa cộng đồng.

TRƯƠNG MINH HÒA

Ghi Chú TinParis về Hồ Văn Sinh – Người tù làm Kỹ thuật của trại tù “Tiên Lãnh”
Trong một bài viết trước đây của tác giả Hàn Giang Trần lệ Tuyền đăng trên TinParis.net với tựa đề như sau:

Tôi vượt biển cùng ở tù chung với tác giả ” Đoá Hồng Gai ”
TinParis xin trích đoạn văn dưới đây để quý đọc giả hiểu rõ thêm về bộ mặt thật của Hồ Văn Sinh (Việt Nam Cộng Hòa Foundation). Hồ văn Sinh và Lý tòng Bá đang tiếm danh hiệu và bôi lọ “Việt Nam Cộng Hòa” với danh xưng nhu thế!

Tôi biết đa số các bạn cựu tù của trại cải tạo Tiên Lãnh đang có mặt ở hải ngoại. Tôi nghĩ dù không nhớ hết, nhưng ít ra cũng biết và nhớ đôi câu trong một bản nhạc do » Nhạc sĩ » Hồ Văn Sinh sáng tác. Tôi còn nhớ khi mới nhập trại, tôi gặp Hồ Văn Sinh làm « Kỹ thuật ».

Nên biết, Hồ Vãn Sinh làm kỹ thuật tại trại cải tạo ; nhưng không phải là làm kỹ thuật máy móc, điện tử… mà làm kỹ thuật lao động. Nghĩa là ngày đêm phải «nghiên cứu » tức là phải nghĩ ra những cách nào để bắt tù cải tạo phải «lao động cho đúng kỹ thuật ».

Thí dụ, khi nam tù nhân thay trâu cày, cuốc cho nữ cấy thì phải đúng «kỹ thuât» là cày sâu, cuốc bẩm ; còn nữ cấy thì phải thẳng hàng, với kỹ thuật là 4×4. Nghĩa là cây mạ nầy cách cây mạ kia phải đều nhau 4 cm và phải «đạt chỉ tiêu ba người 500 m2 (năm trăm mét vuông) một ngày. Khi nam đốn củi cho nữ tù vác xuống chất thành mét khối, thì phải «đạt chỉ tiêu chung bốn người 6m3 (sáu mét khối) trong ngày…. Còn nhiều thứ «kỹ thuật lao động» lắm mà chẳng làm sao kể cho hết được. Ngoài ra, Hồ Văn Sinh còn kiêm chức « Thường Trực Thi Đua » của Trại 1.

« Thường Trực Thi Đua ». Nghĩa là phải «khuyến khích» đội này «Thi đua » với đội khác. Đội nào kém hơn thì khi họp đội phải bị ghi trong biên bản là «Lao động chầy lười » ; Mà trong những lần họp toàn trại «Ban giám thị » của trại luôn nói với tù cải tạo rằng:. «Lao động là thước đo của thời gian cải tạo », thì mọi người đã hiểu «Lao động chầy lười » thì cái thước đo ấy nó sẽ dài đến bao nhiêu? Sau đó, Hồ Vãn Sinh được chuyễn lên phân trại Thôn 5 để phụ trách đội văn nghệ ; thì tôi cũng được chuyển lên phân trại Thôn 5 cùng trại với Hồ Văn Sinh.

Ngay thời gian đầu mới phụ trách phần văn nghệ của trại; Hồ Văn Sinh đã sáng tác ra liền được một bản nhạc để ca tụng Đảng-Bác- Ca tụng trại cải tạo và để khuyên tù cải tạo đừng trốn trại. Bản nhạc này đã được lệnh của «Ban Giám Thị Trại » bắt buộc tù cải tạo mỗi lần sinh hoạt đội, hoặc sinh hoạt toàn trại, tất cả tù nhân nam, nữ đều phải vừa vỗ tay vừa hát. Nếu ai không vỗ tay, không hát sẽ bị vào nhà cùm kỹ luật. Dù thay đổi bao nhiêu lần «Giám Thị Trưởng» cũng như cả «Ban Giám Thị» Nhưng lệnh này vẫn không thay đổi. Nhân đây, tôi xin chép lại để mọi người thấy « ông nhạc sỉ » Hồ Văn Sinh này còn vô liêm sĩ hơn cả Trịnh Công Sơn.

Trong cuốn «Hồi ký Đóa Hồng Gai» ở trang số 131, tác giả có kể:

«Sau những giờ lao động, tù nhân còn bị bắt buộc phải học tập chính trị, nghe đọc báo, tập hát… »

Vậy, tôi xin chép lại nguyên văn bản nhạc mà tất cả các tù nhân ở trại 1 cũng như các phân trại khác thuộc trại tù Tiên Lãnh ai cũng bị bắt buộc «chấp hành mệnh lệnh của Ban Giám Thị » phải vừa vỗ tay, vừa hát, lời nhạc như sau đây:

« Tiên Lãnh hôm nay sao mà đẹp thay, từng đồng lúa chín thơm ngát vầng trời mây…Ai tham gia lao động trên đất nầy…Ôi vinh quang thay …người lao động hôm nay… Ai… đến nơi đây mà lòng không thấy ngất ngây…Những cánh đồng thẳng cánh cò bay… những hương thơm cỏ cây ngan ngát… Nghe như chừng có Bác về đây… Ai biết chăng ai …ta hãy cùng nắm lấy bàn tay… quyết một lòng thi đua xây đắp… trên vùng đất này… để ta cùng dâng lên Đảng- Bác… những tấm lòng son sắt hôm nay.

……………………………………………………………………………

Tiên Lãnh mê say Thiên Đường là đây, từng đàn bướm trắng bay khắp từng ngàn cây…Ôi như mơ như mộng bao tháng ngày…Ta không ra đi… ta ở lại nơi đây… Ta … ngắm mây bay mà lòng mê đắm ngất say… Những sớm chiều mây lững lờ bay… những nương khoai vườn rau xanh mát… Ôi bao đời mới có hôm nay…Mây biết chăng mây…ta đã tìm đến chốn nào đây… biết một lần muôn sau ôm ấp… trong lòng rất đầy…để ta về đêm đêm tỉnh giấc… vẫn nhớ hoài năm tháng hôm nay ».

Đó là những lời nhạc của «Nhạc sĩ» Hồ Văn Sinh người đã ở trong trại cải tạo vì tội Vượt Biển và là người phụ trách «Kỹ Thuât kiêm Thường Trực Thi Đua» và là «Trưởng Ban Văn Nghệ» của trại tù Tiên Lãnh.

http://www.hon-viet.co.uk/TruongMinhHoa_TaVeTaTamAoTa.htm